Những bài viết của những bạn cựu học sinh luôn khiến cho người đọc những cảm xúc bâng khuâng rất khó tả. Vì trong đó, ta bắt gặp rất nhiều cảm xúc xao động không ngừng: có yêu thương, có luyến lưu, có hối tiếc.
Dù có là gì đi nữa, thì quá khứ luôn ở đó, với vẻ đẹp riêng của nó để cho ta nương dựa tâm hồn mỗi khi chông chênh giữa dòng đời lạc nhịp.
Lương Thế Vinh vẫn vậy.
Lương Thế Vinh vẫn luôn đợi cố nhân trở về.
Cảm ơn bài thơ của bạn Nguyễn Hồng Gia Bảo, cựu học sinh lớp 15 Văn.
Mong rằng, Lương Thế Vinh sẽ gặp lại bạn cùng các bạn 15 Văn của mình trong một ngày gần nhất.
LẠC (Viết tặng nhà chung Lương Thế Vinh cùng những người bạn chân thành của 12 chuyên Văn)
Nếu một ngày kia, những khó khăn của một người trưởng thành làm chúng mình gục ngã, hãy nhớ về “Vinh”, về quãng đời chúng mình đã cùng nhau trải qua, về chúng mình trong những tháng ngày đơn thuần và an vui nhất. Chúng mình – rồi sẽ gặp lại nhau…
***
Ai rồi cũng qua những tháng ngày mơ mộng
ôm ấp trong lòng những nỗi nhớ không tên
ai rồi cũng cần một người ở cạnh bên
để yêu thương – để ân cần – san sẻ
Mình chẳng cần những điều mới mẻ
vẫn thương hoài những yêu dấu xa xưa
vẫn thương hoài tiếng hát ngày mưa
ở giữa “Vinh”, chúng mình từng sống
ai khi đi cũng nung nấu trong lòng biết bao nhiêu là khát vọng
khát vọng chuyện đời – chuyện mình
chuyện yêu dấu ai kia
Có nhớ hay không những viên kẹo chúng mình đã từng chia,
những chiếc bánh lén cô ăn trong rất nhiều giờ học
cô miệt mài với từng lời giảng
còn chúng mình như bầy chim đói khát
cứ ở đấy lao xao
Thoáng một chốc, chúng mình đều thấy thời gian sao quá đỗi trôi mau
khi mới năm đầu còn nhìn nhau bỡ ngỡ
chúng mình không biết trước sẽ tương phùng hay bỏ lỡ
nhưng vẫn can đảm chìa tay mình để viết tiếp yêu thương
Chúng mình đã từng rất sợ những vấp ngã, đau thương
chúng mình chán chường, rồi chúng mình cũng đã từng chùng bước
có đôi lần cứ kiếm tìm những bến bờ thân thuộc
vì giữa chốn này quá – đỗi – cô – đơn
Nhưng sau cùng vẫn nợ rất nhiều người một lời cảm ơn
không biết vì điều gì – chỉ biết vì tất cả
cảm ơn “Vinh” đã cho mình tất cả
một quãng đời mộng ước bao la
Chúng mình biết rồi chúng mình phải xa
dù trong chúng ta chưa một ai đã sẵn sàng sải cánh
chúng ta từng vẽ ra cho quá nhiều viễn cảnh
đến ngày cuối cùng lại chẳng nỡ buông tay
Khóc một mình trong mưa chắc sẽ chẳng ai hay,
nhưng chúng mình đã khóc cùng nhau nên dễ dàng nhìn thấy
mưa vẫn tầm tã ở “Vinh” cùng chúng mình ở đấy,
chẳng biết mai này rồi có lại quên đi…
Chúng mình trong lòng đều rất sợ hai tiếng “chia ly”
dẫu vẫn ngóng trông một ngày gặp lại
ôi biết đâu đời sẽ cuốn mình đi mãi
phai dấu đi dần những hẹn ước, thơ ngây…
Nguyễn Hồng Gia Bảo (cựu học sinh chuyên Văn khóa 2015-2018)