NẾU MỘT MAI MÌNH XA LTV
Bây giờ đã là 1 giờ sáng.
Nhỏ cứ trằn trọc qua lại giữa mơ thực chập chờn.
Cứ mỗi lần nhắm mắt là bao cảm xúc cứ ồ ạt ùa về, bấu víu lấy nhỏ. Lộn xộn nhưng rõ ràng mồn một.
Nghe hơi ngộ nhỉ, chuyện con bé lớp 11 tự dưng nghĩ đến chuyện phải xa LTV.
Một năm, quãng thời gian không quá dài nhưng đủ để nhỏ góp nhặt bao nhiêu câu chuyện nơi đây và đủ để lòng khắc khoải, thổn thức bao thương yêu mỗi khi nghĩ về.
"Hạ về bỏng cháy trong tim ai
Những chuyện cỏn con vẫn còn hoài
Có điều gì khiến lòng ai bối rối?
Xa rồi trường, lớp, bạn, thầy cô.
Mất đâu rồi những tiếng đùa nô
Giờ đến trường chân quen vội vã
Mai xa rồi tạm biệt tất cả
Sân trường im vắng. Một làn mưa
Hàng phượng vĩ vẫn đứng lặng lẽ
Dịu dàng đốt cháy một trời thương
Có tiếng ve đâu ngân khe khẽ
Rón rén gọi hè những tiếng đầu cơn
Chiều nay chợt nghe đâu trong nỗi nhớ
Gửi gắm vào hết những vần thơ
Những cánh hoa ai ép vào cuốn vở?
Tháng năm vẫn đó, vẫn đợi chờ..."
8.8.2019
Hân.
Viết xong vội bật cười. Tự hỏi đây có thơ không ta?
Rồi nhỏ bắt đầu thương LTV,
Tình thương tự có lúc nào chẳng hay.
Một tình thương trong trẻo, ấm áp như màu nắng của Vinh vào những ngày đầu xuân.
Một tình thương thấp thoáng như tà áo dài con bé lớp mười một đứng giữa khoảng trời trong veo mà lòng ngập tràn nỗi buồn.
Một tình thương yếu mềm và mãnh liệt như cây cỏ của tuổi mười sáu đôi mươi.
Thương LTV, một tình thương rất khác.
Có lẽ vì thế mà đem lòng thương luôn cả những con người nơi đây.
Thương thầy cô vì những bài giảng tận tình, vì những lần thấu hiểu và cảm thông cho lũ học trò ngây dại.
Thương mấy nhỏ bạn luôn bên cạnh mỗi khi nhỏ cảm thấy vỡ vụn nhất.
Thương chú bảo vệ, cô lao công vì những lời chào ấm áp mỗi buổi sáng và những nụ cười thân thương.
Thương những người anh, người chị đã cho nhỏ học hỏi nhiều điều, khiến nhỏ thôi vụng về, chới với và lớn hơn đôi chút.
"Mong em sẽ đạt được nhiều điều ở LTV". Câu nói đó nhỏ vẫn còn nhớ như in, như một thứ ánh sáng, dù le lói, cũng có thể cứu vớt nhỏ khỏi mớ suy nghĩ tiêu cực, và lòng nhỏ cũng thôi cằn cỗi.
Ở LTV,
Hạnh phúc có,
Tự hào có,
Chới với có,
Vỡ vụn có,
Thấy mình bé nhỏ cũng có.
Nhưng sau cùng,
Sắc đỏ của chiếc phù hiệu LTV bao giờ cũng khiến nhỏ cảm thấy an vui, vì có thể kiêu hãnh mà nói: mình là một đứa con của Vinh, là một phần của Vinh và mình thuộc về Vinh.
Nếu một ngày nào đó,
khi nhắc về thanh xuân, nhỏ sẽ viết về LTV bằng những lời thơ đẹp nhất.
Nếu một ngày nào đó,
khi chẳng còn nhớ điều gì nữa, nhỏ sẽ đến đây, dưới mái trường này, để nhớ về Vinh.
LTV ơi,
Liệu thêm nhiều lần 25 năm nữa,
Có được không?
Ngô Gia Hân - 11 Văn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn